Vợ của ta là quận chúa
Phan_62
Hắn ngượng ngùng nhìn ta, thấy ta không phản ứng gì, liền tiếp tục nói, "Chính là
không biết tại sao, khi mới bắt, quận chúa mỗi chiều... Thật là mỗi chiều, đều vào
cùng một canh giờ, nàng một mình chạy tới quán trà chúng ta, không hề gọi món khác,
chỉ kêu một đĩa hoa quế cao. Nàng kêu nhưng lại không ăn, chỉ cứ ngây ngốc nhìn,
thẳng đến khi hạ nhân đến tìm nàng, khuyên hơn nửa ngày mới đưa được nàng về.
Thành công tử?... Thành công tử?"
"A?" Ta vội đáp lời, nhưng hốc mắt đã bắt đầu nóng lên, "Sao vậy?"
"Ngài nói... Quận chúa nàng, nàng... Có phải nhớ ngài hay không?" Nhị cẩu tử
nhỏ giọng khẽ nói, tựa như đang lén lút nói một chuyện bí mật gì.
Ta cười cười, sau đó giả bộ đưa tay lên dụi mắt vì hai mắt ngứa, thuận tiện lén
lút lau giọt nước mắt không cẩn thận chảy trên mặt đi.
"Sau đó bỗng có một ngày, quận chúa không xuất hiện, ngược lại là Tề tướng
quân đến điếm chúng ta…" Nhị cẩu tử tiếp tục nói, "Nói sẽ cho chúng ta một khoản
tiền, muốn chúng ta đóng cửa quán trà, nói chỗ này không thể mở quán trà, cần
- 1054 -
chuyển làm thành công cộng... Hứ…" Hắn khinh thường lắc lắc đầu, sau đó giảm thấp
thanh âm nói, "Kỳ thật rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người ai cũng biết. Tuy nói nữ
nhân ghen tị tâm cố chấp, kỳ thật, nam nhân ghen tị tâm càng mạnh hơn."
"Chuyện riêng của ngài ta không tiện hỏi…" Hắn nói rồi, lại thở dài, "Nhưng...
Nhưng nhị vị ân ái, chúng ta đều nhìn ra được, như thế nào bây giờ lại... Ai, mẹ ta a,
mỗi lần nhắc tới chuyện này, nước mắt đều ào ào chảy, nói trời không cho người có
tình sẽ thành thân thuộc, là nguyệt lão mắt bị mù."
Không biết tại sao, đôi mắt ta càng ngày càng ngứa, mũi cũng ngày càng chua
xót hơn, vội kích động nâng tay vân vê khóe mắt, vừa sứt sẹo chuyển khai thoại đề:
"Ngươi, mẹ ngươi gần đây thân mình ra sao?"
"Thân thể nàng rất hảo." Nhị cẩu tử cười nói, "Đang ở nhà bắt chéo hai chân
hưởng phúc. Chúng ta chờ không được lễ thành hôn của Tề tướng quân cùng quận
chúa, mấy tháng trước liền đến đây, tuy nói không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng
nơi này đủ thanh tĩnh, đủ an ổn phải không?"
Lúc này, có khách nhân khác đi vào điếm.
Ta cười nói với hắn: "Ngươi nhanh đi tiếp đãi người ta đi."
"Quận mã... Ai nha, xem ra ta kêu quen rồi." Hắn áy náy cười cười, "Thành
công tử, ngài chậm dùng, lát nữa ta lại đến tán gẫu cùng ngài."
Sau khi ta gật gật đầu, Nhị cẩu tử xoay người, tiếp đón người khách kia.
Cúi đầu xuống, nhìn hoa quế cao trước mặt, chỉ cảm thấy hốc mắt lại đang
- 1055 -
nóng lên.
Đây là món Tấn Ngưng thích nhất.
Ta quên không được nàng sao. Quên không được sao.
Lần đầu tiên làm hoa quế cao, ta bỏ vào một chiếc hòm thật đẹp, trên hòm
được khắc rất nhiều đóa hoa màu trắng; còn có ngày đầu tiên đến quận mã phủ, Tấn
Ngưng bởi vì Vương gia ly khai mà thương tâm ăn không được ngon, ta cũng là dùng
hoa quế cao hống nàng hết giận dỗi; Rồi vào ngày sinh nhật của nàng, ta đã làm một
chiếc hoa quế cao siêu cấp lớn cho Tấn Ngưng, nhớ rõ đêm hôm đó nàng đứng trước
phòng những gia đinh kia cùng ta tranh chấp thật lâu, nói luyến tiếc đem đồ ta tặng
chuyển cho người khác; Còn có... ngày chúng ta hủy buổi xuất ngoại chèo thuyền,
không kịp ăn hoa quế cao.
Những kỷ niệm giữa hai chúng ta, thậm chí lấp đầy là hoa quế cao. Bây giờ
nhớ lại, không biết tại sao Tấn Ngưng ăn không biết chán. Ta làm, nàng liền ăn, mỗi
lần đều nói rất ngon.
Tất cả những chuyện này, làm thế nào ta quên được, lại… làm thế nào để có
thể quên đây.
"Thành công tử." Phía sau truyền đến thanh âm của Nhị cẩu tử, "Đây là nương
tử của ta, mới từ kinh thành đến. Mau tới gặp ân nhân cứu mạng của mẹ. Thành,
Thành công tử, ngài như thế nào... Khóc?"
Lúc này ta mới lấy lại tinh thần, giật mình bởi lệ sớm đã rơi đầy mặt.
- 1056 -
"Ta, ta..." Ta bối rối cười lấy tay lau đi nước mắt, "Mắt, mắt có chút không
thoải mái, cho nên..."
Nhị cẩu tử cùng vị phụ nhân đứng ở bên cạnh đều ngơ ngác nhìn ta, không
dám nói lời nào.
"Ha ha…" Ta nghẹn ngào cười nói, "Buổi tối, buổi tối... Buổi tối đọc sách lâu
quá, đúng, đúng, quả nhiên không có lợi cho mắt, xem ra… Ta, ta vẫn nên ngủ sớm
chút thì tốt hơn." Nói rồi, bối rối lau đi nước mắt càng chảy càng nhiều kia.
"Quận mã gia…" Phụ nhân kia đột nhiên mở miệng, "Ngài đối với một đĩa
hoa quế cao cũng rơi lệ, chúng ta chẳng lẽ còn không hiểu tâm ngài sao?"
"A Quyên, nàng nói cái gì thế?!" Nhị cẩu tử thấp giọng quát vị phụ nhân kia.
Ta vừa khóc, vừa cười lắc đầu, ý bảo rằng ta không ngại.
Nước mặt chết tiệt này, khi nào thì mới có thể dừng đây.
"Ta mới từ kinh thành đến đây…" Nàng mặc kệ Nhị cẩu tử ngăn trở, tiếp tục
nói, "Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi."
Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi.
Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi.
Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi.
- 1057 -
"Ngươi nói..." Ta ngẩng đầu, "Ngươi nói... Cái gì?"
【 132 】
"Nàng nói hưu nói vượn gì đấy?!" Nhị cẩu tử lại một phen chặn vị phụ nhân
kia.
"Ta không nói bậy." Phụ nhân được Nhị cẩu tử gọi là A Quyên vội nói, "Lúc ta
rời đi, toàn bộ kinh thành ai cũng biết."
"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì…" Lúc này ta chỉ cảm thấy trong não trống
rỗng, nhìn nhìn Nhị cẩu tử, rồi lại nhìn A Quyên, "Toàn bộ kinh thành biết cái gì?
Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Cái gì gọi là... Quận chúa điên rồi?
A Quyên thấy ta phản ứng như thế, liền thở dài nói: "Quận mã gia, quả nhiên
ngài không biết. Nếu ngài biết, làm sao bỏ được để Tấn Ngưng quận chúa chịu khổ
như vậy a?"
"Ngưng nhi nàng, nàng rốt cuộc làm sao?" Ta cảm thấy chính mình đang
chạm vào một chuyện vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến mức không dám đối mặt cùng.
"Hồi nửa năm trước, quận chúa vẫn không có chuyện gì…" A Quyên nói rồi,
nhìn nhìn Nhị cẩu tử, "Khi đó nàng còn mỗi ngày đến quán trà chúng ta nữa, ngươi
- 1058 -
nhớ rõ không?"
Nhị cẩu tử gật gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ, vừa nãy ta còn nói cùng quận
mã gia. Nhưng sau khi quán trà đóng ta đến Vạn Khánh trấn này, chuyện mà quận
chúa điên rồi căn bản là chưa có nghe... Nàng đừng nói bừa a!"
"Ta thật sự không nói bừa." A Quyên trừng mắt liếc Nhị cẩu tử, sau đó lại
xoay đầu nhìn ta, "Lúc ấy quận chúa vẫn giống như không có chuyện gì, mặc dù
không nói lời nào, chỉ thoạt nhìn hơi chút tiều tụy, nhưng vẫn là một người hảo hảo.
Nhưng sau khi quán trà đóng, sẽ thấy quận chúa không bước ra khỏi quận mã phủ nửa
bước, Tấn vương gia cùng Tề tướng quân thì mỗi ngày đều đến quận mã phủ."
"Lúc mới đầu, chúng ta còn cho rằng đó là bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ.
Trong kinh thành, lời hồ ngôn loạn ngữ nào cũng có, nghe mà thấy giận..." A Quyên
dường như đang rất cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt ta, "Quận mã gia, thái độ làm
người của ngài người nghèo chúng ta hiểu rõ nhất, những kẻ bịa chuyện kia đều là
không có việc gì làm, toàn những cậu ấm chuyên gia gây chuyện, bọn hắn đều vì ghen
tị với ngài nên mới…"
"Ngưng nhi rốt cuộc làm sao?" Những điều đó ta đều không để ý, ta chỉ để ý
đến một người.
"Ngươi biết Phúc Tử chứ?" A Quyên nhìn về phía Nhị cẩu tử, "Chính là gia
đinh ở quận mã phủ, đại nhi tử hàng xóm chúng ta."
Ta nhớ được, trong quận mã phủ đích thật có một gia đinh tên Phúc Tử.
"Phúc tử đang làm gia đinh trong phủ ngài…" Nàng đối với ta nói, "Hắn nói
với chúng ta, Tấn vương gia cùng Tề tướng quân căn bản không phải đang chuẩn bị
- 1059 -
hôn sự, mà trước khi quán trà của chúng ta đóng cửa, vào ngày quận chúa vừa mới
quay về kinh... Nàng, nàng..."
A quyên thở dài: "Nàng muốn treo cổ tự sát!"
Treo cổ tự sát.
Ta cảm thấy thân thể của mình như đang nhũn ra, những lời kia tựa như
chuyện cười.
Không nén được cười cười, ta nhẹ giọng nói: "Tuyệt đối không có khả năng,
Ngưng nhi không có khả năng muốn tìm cái chết."
A Quyên không nghe thấy lời ta nói, nàng tiếp tục thuyết: "Sau đó có hạ nhân
kịp thời phát hiện, mới cứu được nàng về. Ta nghe Phúc Tử nói, từ sau đó quận chúa
không hề rời đi quận mã phủ, chỉ mỗi ngày ngồi trong hậu viện, cũng không cho hạ
nhân ở bên mình, thậm chí cả Tấn vương gia cùng Tề tướng quân cũng không thể tới
gần nửa bước. Rồi sau đó nữa, ngay cả hậu viện quận chúa cũng không nguyện đi, cả
ngày ở trong phòng."
"Không đúng." Nhị cẩu tử lắc đầu, "Hồi đó, quận chúa còn mỗi ngày đến quán
trà chúng ta..."
"Đó là chuyện sau này!" A Quyên mặt nhăn nhíu, "Kỳ thật chúng ta đều thực
hồ đồ, Phúc Tử nói khi quận chúa đến quán trà chúng ta... Ai, lúc đó quận chúa kỳ thật
cũng đã... Đã đ iên rồi."
Đã... Điên rồi?
- 1060 -
Ai điên rồi? Tấn Ngưng? Không có khả năng... Không thể nào là nàng.
"Phúc Tử nói, quận chúa càng ngày càng bất thường. Có hôm trời tối, nàng
đột nhiên ở trong phòng tự mình cãi lộn, còn quẳng ném đồ đạc lung tung, hay lật
bàn... Cả ngày vừa cười vừa khóc, căn bản là thần chí không rõ. Nàng còn thường
thường nhắc tới..." A Quyên nhìn nhìn ta, thở dài một hơi, "Thường thường nhắc tới
tên quận mã gia. Nói ngài muốn trở về, mọi người mau mở cửa cho ngài. Còn nói ngài
tại sao chạy đi hái thuốc cũng không nói một tiếng, thậm chí lâu như vậy cũng không
trở về... Nhưng mọi người đều biết, lúc đó ngài đã sớm không còn ở kinh thành. Sau
này, mỗi khi trời tối đều như vậy, không ngừng nghỉ. Tấn vương gia lo lắng đến cả đầu
bạc trắng, Tề tướng quân cũng không dễ chịu gì, quận chúa mỗi khi thấy hắn, chết
cũng không chịu cho Tề tướng quân đến gần nửa bước... Làm sao còn thành hôn
được?"
Nàng đang nói tới ai vậy? Ta chỉ biết là, người này tuyệt đối không thể nào là
Tấn Ngưng, tuyệt đối không thể.
Chỉ nghe A Quyên nói tiếp: "Nhưng quận chúa lúc ban ngày, đôi khi vẫn thực
thanh tỉnh. Như lúc tới quán trà chúng ta, Phúc Tử nói bọn hắn muốn ngăn cũng ngăn
không được. Còn nói Tấn vương gia tìm rất nhiều đại phu về cho quận chúa, nhưng
bọn hắn đều nói bệnh của quận chúa vốn không cách nào trị hết... Phúc Tử nói sau khi
quán trà đóng, quận chúa đột nhiên không còn ầmĩ, cũng không náo loạn. Tấn vương
gia cao hứng nghĩ quận chúa đã hết bệnh rồi, nhưng không phải a! Có một buổi tối,
một hạ nhân đưa trà đến phòng quận chúa, đã nói nhìn thấy quận chúa ở trong phòng
tối đen, đi tới đi lui. Hỏi nàng đang làm gì vậy, nàng nói... Nói cái gì nhỉ?" A Quyên
dừng lại một chút, dường như đang cực lực suy nghĩ.
"Không đúng." Ta cười lắc đầu, thấp giọng nói, "Ngươi nói căn bản không
phải Ngưng nhi..."
- 1061 -
"Đúng rồi." A Quyên đột nhiên nói, "Quận chúa nói nàng ở trong phòng bắt
đom đóm."
Đom đóm.
Nghe được hai chữ này, tim của ta tựa như ngừng đập.
Người này... Đúng là nàng, đúng thật là... Tấn Ngưng.
Chính là người mà ta thương nhớ nhất trên đời.
"Nàng, nàng nói tất cả, đều là thật sao?" Ta nghe thấy Nhị cẩu tử hỏi.
"Đương nhiên là thật." A Quyên khẳng định, "Việc này ta nào dám nói lung
tung?"
"Quận mã gia." Nhị cẩu tử xoay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt hắn kinh hoảng, "Quận
chúa như vậy, tại sao ngài vẫn còn ở lại đây? Còn không mau..." Thanh âm của hắn
giờ bất chợt tựa như phiêu đãng, mơ hồ phảng phất xung quanh, sau những lời đó điều
gì ta cũng không nghe được.
Tại sao ta vẫn còn ở lại đây?
Đúng vậy, ta ở nơi này làm gì?
Ta... Ta vì sao lại ở nơi này?
- 1062 -
Ta vì sao… không ở bên cạnh người kia?
Đã xảy ra chuyện gì, giữa ta cùng Tấn Ngưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong phút chốc thiên địa quay cuồng.
Ta cắn răng, cố để cho mình không ngã xuống, nhưng ngay sau đó, chỉ nghe
thấy bên tai có rất nhiều thanh âm ——
"Nếu ngươi bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."
"Nàng ở bên giường ngồi nguyên buổi tối, luôn luôn độc thoại một mình, hỏi
ngươi vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
"A Thành, có một số việc không phải ngươi muốn như thế nào thì được như
vậy."
"Ta cảm thấy đó không phải là yêu, mà là tàn nhẫn."
"Quận chúa, quận chúa, quận chúa, cái gì cũng là quận chúa! Ngươi không thể
ngốc đến nước này..."
"Đây là căn cứ chứng minh ngươi yêu ta."
"Thừa dịp Ngưng nhi không ở đây, bây giờ ngươi... Ngươi đem lá từ thư này
ký tên đi."
- 1063 -
"Nguyên lai, yêu đối với ngươi mà nói, bất quá chỉ là một món đồ mà thôi,
vung tay liền vứt đi được..."
"Ta tùy hứng lựa chọn ngươi theo ta qua một năm này, tùy hứng... Cho ngươi
hứa hẹn không thể rời khỏi ta, tùy hứng quyết định cần... Tiếp tục yêu ngươi."
"Nhược Hề, ta yêu ngươi."
Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng.
Ta muốn thấy nàng, ta nhất định phải gặp nàng, ta nhất định phải...
"Quận mã gia! Quận mã gia, ngài làm sao vậy??" Ta nghe có người đang gọi.
Ta ngẩng đầu, phát hiện Nhị cẩu tử và A Quyên đang vẻ mặt kích động liều
mạng kêu ta.
"Ta phải về." Ta nói, cảm thấy nước mắt mình đang như mưa hạ xuống.
"Cái gì? Quận mã gia... Ngài..."
- 1064 -
"Ta nói…" Ta đứng dậy, thân mình vẫn đang lảo đảo, "Ta nói ta phải về, ta
muốn quay về bên nàng."
"Quận mã gia, cẩn thận, ngài làm sao vậy..."
"Ta phải về." Ta giãy khỏi bọn hắn nâng đỡ, "Ta nói, ta muốn trở về..." Bên
nàng.
Vì cái gì, ngay cả lời ta cũng không nói được?
Vì cái gì, ngay cả đứng ta cũng đứng không vững?
Vì cái gì, mọi thứ trước mắt ngày càng mơ hồ?
Bất chợt, một thân ảnh hồng sắc thoáng hiện cách đó không xa, đó là... Ai?
Sau khi ngã xuống, trong bóng đêm ta ngửi thấy được hương khí nồng đậm
quen thuộc, và nghe thấy một hồi tiếng chuông vang lên.
【 133 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
"Nguyệt Nhi." Quận chúa ngồi ở trước bàn trang điểm, trong tay cầm một cây
ngọc trâm, cười với bóng phản chiếu của ta trong gương nói, "Ngươi nói cây ngọc
- 1065 -
trâm này đẹp không?"
"Đẹp." Ta vội nói.
Đó là một cây trâm ngọc phỉ thúy, phối cùng màu da trắng nõn và khí chất
trên người quận chúa vô cùng hợp, mộc mạc trang nhã lại không quá mức đơn điệu.
"Lần trước ở cửa hàng ngọc Nhược Hề nói rằng muốn mua cho ta, nhưng ta
không đáp ứng." Quận chúa mỉm cười, nâng tay đem trâm ngọc kia cài lên búi tóc,
"Ngày hôm qua đi xem, vẫn còn ở đó."
Ngày hôm qua, thừa dịp thần chí quận chúa ban ngày thanh tỉnh, ta khuyên
nàng hơn nửa ngày, cuối cùng quận chúa mới nguyện ý vấn lên tóc dài suốt ngày rối
tung. Chính là sau khi vấn lại, quận chúa đột nhiên nói muốn tới cửa hàng ngọc trong
kinh thành. Dưới sự khăng khăng của nàng, chỉ có ta được phụng bồi cùng nàng đến
cửa hàng đó. Sợ quận chúa tới cửa hàng ngọc của người ta sẽ đột nhiên hồ nháo,
Vương gia liền phân phó mấy gia đinh đi theo phía sau. Lại không nghĩ, vừa bước vào
cửa hàng, ngay cả nhìn quận chúa cũng không cần, trực tiếp đến thẳng quầy trong góc
có trâm ngọc kia, rất nhanh lựa ra được chiếc trâm ngọc này. Lúc đó nàng vui sướng
dị thường, tựa như đã phát hiện ra một món đồ bảo bối. Sau khi hỏi, quả nhiên cây
trâm ngọc này có quan hệ cùng quận mã gia.
"Nguyệt Nhi." Quận chúa giống như nhớ ra gì đó, đột nhiên nói, "Nước trong
bồn tắm tối nay cần được đun nóng, Nhược Hề không có về sớm."
"A... Ân." Ta gật gật đầu.
Quận chúa cười cười, quay đầu lại phía gương đùa nghịch với trâm ngọc trên
búi tóc, một bên nói: "Ngày hôm nay hắn đi hái thuốc, cần có nước nóng để phao."
- 1066 -
Vì để quận chúa cao hứng, ta chỉ có miễn cưỡng cười vui phụ hoạ nàng.
Quận mã gia, nếu ngài có thể cảm nhận được tưởng niệm của quận chúa đối
với ngài, dù cho chỉ là một chút, cũng mau chóng trở về đi.
Buổi chiều, quận chúa lại phân phó ta đi ra ngoài treo bảng, ta nói đã treo,
nhưng nàng không tin. Ta bất đắc dĩ đi ra ngoài phòng, muốn đi châm cho quận chúa
chén trà. Khi đi ngang qua đại sảnh, ta đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện giữa
Vương gia cùng Tề tướng quân.
"Ngưng nhi hiện giờ..." Ngữ khí Vương gia trầm trọng, tựa hồ đang trao đổi
chuyện tình của quận chúa cùng Tề tướng quân.
"Vương gia." Tề tướng quân nói, "Vô luận Ngưng nhi trở thành thế nào, ta
cũng nguyện ý cưới nàng làm vợ."
"Cái này..." Vương gia thở dài, "Nhưng bây giờ thân thể Ngưng nhi..."
"Vương gia, ta muốn đầu tháng sau được cùng Ngưng nhi thành hôn."
"Ngươi... Ngươi thật sự quyết định thế sao?"
"Vâng."
"Vậy... Được rồi. Bây giờ chúng ta cũng không cần biết nhiều như vậy, cả
kinh thành đều biết Ngưng nhi..."
- 1067 -
"Vương gia, Tề tướng quân." Ta rốt cục nhịn không được nữa, liều lĩnh bước
vào đại sảnh, hướng bọn họ hành lễ, nói, "Nguyệt Nhi có chuyện muốn nói."
"Nguyệt Nhi?" Vương gia có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó mới chậm rãi hỏi,
"Ngươi có lời gì muốn nói?"
"Vương gia." Ta cúi thấp đầu, "Ngài thật sự quyết định muốn gả quận chúa
cho Tề tướng quân sao?" Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, ta lại quay đầu hướng Tề
tướng quân hỏi, "Tề tướng quân, ngài thật sự quyết định cùng quận chúa thành hôn
sao?"
"Nguyệt Nhi, ngươi nói những điều này là thế nào?" Vương gia nhíu mày hỏi.
Tề tướng quân không nói gì, hắn chỉ nghi hoặc nhìn ta.
Không thể ngăn lại xúc động muốn nói ra lời trong lòng của mình, ta nói:
"Quận chúa cùng Nguyệt Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm qua, nàng đối
đãi với Nguyệt Nhi như thân tỷ muội, ân tình của ngài cùng quận chúa Nguyệt Nhi
chưa bao giờ quên báo. Nhưng Nguyệt Nhi đau lòng quận chúa, bây giờ thật sự nhìn
không được rồi. Hơn nửa năm qua, bệnh của quận chúa thế nào chẳng lẽ ngài không
rõ, chúng ta nhất định phải ngăn trở nàng cùng quận mã gia yêu nhau sao? Trong lòng
quận chúa mỗi ngày đều nhớ nhung, đều muốn là quận mã gia, vì sao đến mức này rồi,
Vương gia còn muốn ngăn trở quận mã gia cùng quận chúa một chỗ chứ?"
Sau khi nghe hết lời ta nói, Vương gia giật mình lùi lại phía sau, sau đó có
điểm tức giận nói: "Nguyệt Nhi! Ngươi, ngươi càn rỡ!"
- 1068 -
"Nguyệt Nhi." Tề tướng quân ở một bên cười nói, "Ngươi quá lo lắng. Sau khi
ta cưới Ngưng nhi, nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng. Có lẽ, bây giờ nàng muốn là
người khác, nhưng không bao lâu nữa, sau khi bệnh nàng tốt hơn, thì sẽ không có
chuyện gì."
"Tề tướng quân." Ta lắc đầu, "Quận chúa yêu không phải là ngài, chẳng lẽ
ngài vẫn không rõ sao? Vì sao ngài còn muốn kiên trì như vậy, tra tấn quận chúa như
vậy đây?"
"Nguyệt Nhi, ngươi câm miệng cho bổn vương!" Vương gia giận đến đưa tay
liên tục nện quải trượng.
Ta vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt cũng không nén được tuôn rơi: "Vương
gia, Nguyệt Nhi thỉnh cầu ngài, mau đi tìm quận mã gia về đi, Vương gia!"
"Hỗn xược!" Vương gia căm giận nói, "Quyết định của bổn vương còn cần
ngươi tới thỉnh cầu? Ngươi đây là, đây là phạm thượng!"
Ta khóc cuống quít dập đầu trước Vương gia: "Vương gia, ta van cầu ngài..."
"Nguyệt Nhi, ngươi..."
"Vương gia!" Ngoài cửa một hạ nhân bất chợt đi vào, hắn nói với Vương gia,
"Ngoài cửa có hai người đến tìm, một người là hòa thượng, một người là phụ nhân
bốn năm mươi tuổi, nói là đến tìm người."
Vương gia bị ta làm cho giận đến không thở nổi, hắn hếch thân mình, hơn nửa
ngày mới mở miệng hỏi hạ nhân kia: "Tìm ai?"
- 1069 -
Hạ nhân kia ngừng một chút, sau đó mới do dự nói: "Nói là... Tìm nữ nhi của
nàng hai mươi năm trước bị người đoạt."
Vương gia quát: "Hồ nháo! Tìm nữ nhi thì đến chỗ bổn vương làm gì?!"
"Tiểu nhân cũng mời bọn họ rời đi, nhưng họ không chịu, vị phụ nhân kia còn
nói..."
"Nói cái gì?" Vương gia không kiên nhẫn hỏi.
"Còn nói..." Hạ nhân kia nhỏ giọng ấp úng nói, "Còn nói 'Nhường họ Tấn kia
ngẫm lại, hai mươi năm trước hắn đã làm gì'."
Vương gia đột nhiên sững sờ tại chỗ.
"Vương gia…" Hạ nhân kia bối rối hơn, "Tiểu nhân chỉ là đem nguyên vẹn lời
phụ nhân kia nói cho ngài, không phải có ý bất kính với ngài a... Vương gia? Ngài làm
sao vậy?"
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Vương gia đứng ở bên cạnh.
"Mau, mau…" Chỉ thấy sắc mặt Vương gia trắng bệch, hơn nửa ngày mới mở
miệng, thậm chí giọng nói còn bắt đầu run lên, "Mau để cho nàng vào..."
Hạ nhân kìa vừa mới xoay người, Vương gia lại nói: "Không, không, không!
Ngươi đưa, ngươi đưa bổn vương đi gặp nàng!" Nói rồi liền vội vàng chống quải
- 1070 -
trượng theo hạ nhân kia rời đi đại sảnh.
Ta qùy trên mặt đất, cùng Tề tướng quân đứng ở một bên đưa mắt nhìn nhau,
không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
【 134 】
Cả quận mã phủ chìm trong đêm tối, yên tĩnh đến khiến ta thiếu chút nữa nhận
không ra.
Tất cả nơi này, dường như không hề thay đổi. Trong viện tử cây vẫn đang
đứng đó, hoa trong bồn vẫn nở ra khoe sắc. Nhưng lúc này, lại có cảm giác hoàn toàn
bất đồng với quận mã phủ trong trí nhớ. Không biết tại vì sao, chỉ cảm thấy xung
quanh tựa như có một loại không khí nặng nề lan tỏa, ép cho ta đến không thở được.
Thật sự ta từng sống ở nơi này qua một năm sao... Thật sự, từng cùng người ta yêu
nhất vượt qua một năm sao.
"Xem như ta đã đưa Phật đưa đến Tây Thiên." Tư Đồ Ức đứng ở phía sau giữ
lấy ta nhẹ giọng nói.
Ta quay đầu nhìn về phía nàng, nhưng chẳng biết nên nói điều gì. Sau khi ta
bất lực ngã xuống, vì có Tư Đồ Ức ta mới có thể dùng thời gian ngắn nhất trở lại kinh
thành, sau đó cũng nhờ sự trợ giúp của nàng, trong đêm khuya ta mới lén vào được
quận mã phủ.
- 1071 -
Người này từng hỏi ta, lòng có thể chứa được người khác, nếu có thể, hãy đặt
nàng vào. Nhưng hôm nay, nàng lại giúp ta tìm về với người khác chứa trong lòng.
Nữ nhân điên này, kỳ thật không điên chút nào.
"Vậy sau này, ngươi định làm thế nào?" Tư Đồ Ức nói rồi, quay đầu nhìn
phòng ngủ tối đen cách đó không xa.
Người khiến cho ta thương nhớ nhất, bây giờ đang ở bên trong.
"Không bao giờ rời xa nàng nữa." Ta nói.
"Nếu như Vương gia không đồng ý?" Nàng lại hỏi.
"Vô luận dùng phương pháp gì, ta cũng sẽ mang nàng rời đi."
Nàng cười cười: "...Thực si tình."
Ta nghe không rõ ngữ khí của nàng khi nói lời đó, nên cũng không biết nàng
nói như vậy là có ý gì, chỉ nhất thời sửng sốt.
Có lẽ là thấy ta không đáp lại, nàng xoay đầu nhìn ta nói: "Thành anh hùng,
còn không mau đi giải cứu Tấn mỹ nhân của ngài đi?"
Ta đứng trong bóng đêm nhìn Tư Đồ Ức mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."
- 1072 -
"A…" Tư Đồ Ức cười lắc lắc đầu, "Nếu quả thật muốn báo đáp ta, vậy..."
Nàng nói rồi, cúi thấp đầu, "Vĩnh viễn đừng nói với ta đa tạ." Nói xong nụ cười của
nàng nháy mắt biến mất.
Ta sững sờ bất động, còn chưa kịp phản ứng gì, Tư Đồ Ức lại thản nhiên nói:
"Cứ như vậy đi." Sau đó "Sưu" một tiếng biến mất ở trước mặt ta, chỉ còn lại hương
khí vô hình cùng tiếng chuông quanh quẩn bên tai.
Có lẽ, ta thật sự một chút cũng không hiểu Tư Đồ Ức.
Nhưng cuối cùng sẽ có một người hiểu nàng xuất hiện, ta rất tin.
Quay đầu, ta nhìn về nơi mà mình rất muốn được tiếp cận, nhưng cũng rất sợ
hãi đến gần.
Nàng đang ở bên trong.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian